Không biết có ai giống mình không? Mình từng rất sợ một mình.
Sợ đi ăn một mình.
Sợ đi chơi, mua sắm môt mình.
Sợ cảm giác không ai cần đến mình.
Vì vậy mà mỗi khi ra ngoài, mình luôn cố gắng rủ ai đó đi cùng.
Thậm chí có lúc, mình gặp cả những người khiến mình mệt mỏi, để không phải đối diện với cảm giác cô đơn.

Nhưng rồi mình nhận ra:
Việc đi cùng ai đó chỉ là sự hiện diện bên ngoài, còn cảm giác trống rỗng bên trong thì vẫn không thay đổi.
Cô đơn trong những tâm sự không được lắng nghe.
Lạc lõng trong những câu chuyện drama ồn ào mà mình không thực sự bận tâm.
Mình bắt đầu ở nhà nhiều hơn.
Làm những việc linh tinh để bận rộn như: dọn nhà, trồng cây, nấu ăn…
Lúc đầu nó rất nhàm chán nhưng mình vẫn chọn nghe theo bản thân.
Rồi mình thử chơi đàn, học nhảy, mua một món đồ tự thưởng cho mình hoặc ngồi ở quán cà phê đọc sách.
Dần dần cảm giác một mình không còn đáng sợ như trước nữa.
Thậm chí mình bắt đầu thấy thích nó.
Tận hưởng sự yên tĩnh, nhẹ nhõm và đầy tự do.
Nó giúp mình được nghỉ ngơi, tái tạo năng lượng và có thêm thời gian để hiểu rõ hơn về chính mình.
Bây giờ mình cũng vẫn thích hẹn gặp bạn bè để trò chuyện, nhưng mình chọn lọc hơn.
Mình chỉ gặp những người đem đến cho mình cảm giác dễ chịu và bình an.
Mình nhận ra.
Khả năng tự đem đến niềm vui cho mình cũng là một loại kỹ năng cần được phát triển.
Không phải để sống tách biệt mà không cần đến ai.
Mà là khi mình đủ khả năng để hạnh phúc một mình, thì mọi mối quan hệ mới đến với mình sẽ càng sâu sắc hơn.
Một mình để sẵn sàng có “nhiều mình” hơn.
Nếu bạn cũng đang học cách ở một mình.
Hãy thả tim để mình biết chúng ta đang cùng đi trên một hành trình nhé.
#coachgiangnguyen #phatrienbanthan #moiquanhelanhmanh #xaydungranhgioi



